“Mày mở cửa cho bà ta thì cũng nên chuẩn bị rời khỏi nhà.”
Mình có nỗi khổ không thể xóa nhòa, dù giàu có hay hạnh phúc, đó là quá khứ làm gái của mẹ. Mặc dù xã hội thường khinh rẻ nghề này, nhưng với mình, mẹ vẫn là người hy sinh bản thân để nuôi chị em mình. Bố mất sớm, ký ức tuổi thơ chỉ có mẹ đi khuya về sớm, thường mang nỗi buồn và cả những thương tổn. Họ hàng thường mỉa mai và cho rằng chị em mình chỉ có thể theo con đường của mẹ. Nhưng chúng mình thấu hiểu giá trị của những đồng tiền mẹ làm ra bằng mồ hôi, nước mắt và lòng tự trọng. Khi lớn lên, chị em mình đã nỗ lực chứng minh điều ngược lại, học giỏi, đỗ đại học, có công việc tốt ở Hà Nội và lập gia đình đàng hoàng.
Mẹ cảm thấy vui và tự hào khi thấy hai con gái trưởng thành. Tuy không xem thường quá khứ của mẹ, nhưng cả hai chị em đều giữ bí mật về điều đó khi lấy chồng. Mặc dù khó chấp nhận, nhưng thậm chí cả họ hàng cũng đã từng bàn tán về gia đình mình. Khi mẹ đến thăm cháu ngoại, một người bạn của bố chồng đã nhận ra mẹ, khiến cả hai bối rối dù lâu không gặp. Mình từng nghĩ rằng chỉ cần giữ kín quá khứ thì gia đình mình cũng không thua kém ai, nhưng đó là một ước mơ không tưởng.
Mẹ mình có một khách quen ngày xưa, và khi gặp lại, mẹ đã vội vã ra về mà không kịp nhìn mặt cháu ngoại. Người đàn ông đó, từng giấu vợ con để "ăn bánh trả tiền", vẫn ngồi lại hỏi một câu khiến cuộc đời mẹ con mình sụp đổ: “Mẹ cháu giờ còn làm bướm đêm nữa không”. Câu hỏi này khơi lại những tủi nhục xưa và gia đình chồng đã tra hỏi mình. Khi biết sự thật, họ đã chửi bới và đánh đập mình dù vừa sinh được một tuần. Chồng cũng phớt lờ, cho rằng mình đã lừa anh khi kết hôn. Mình hiểu cảm giác của anh, vì việc che giấu sự thật đúng là lừa dối.
Những ngày sau đó thật khốn khổ. Mẹ chồng gọi điện chửi mắng cả mẹ đẻ mình, nói những câu nặng nề như "trả lại con dâu dơ bẩn" và "đứa bé nhơ nhớp". Bà liên tục dùng từ "đĩ" để chỉ trích mẹ mình, khiến mình chỉ biết khóc. Nghe những lời đó, mình cảm thấy đau đớn và xót xa, nhưng không còn dũng khí bảo vệ mẹ vì sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình mới. Từ hôm đó, mình sống như tù nhân trong nhà chồng, không dám thở phào vì sợ bị chú ý.
Không ai nói với mình một lời nào. Chồng không quan tâm hay an ủi, chỉ thờ ơ lãnh đạm. Tối đến, anh ra sofa ngủ mà không nhìn mình. Mình cảm thấy chua chát và lo sợ. Mẹ ở quê cũng thương xót, nhưng không dám gọi điện, chỉ nhắn tin hỏi thăm. Bà lo lắng về mình và cháu ngoại. Đọc tin nhắn của mẹ, lòng mình quặn thắt. Mình đã nhiều lần quỳ xin mẹ chồng tha thứ, nhưng bà vẫn lạnh lùng. Mẹ mình lên thăm cháu nhưng không báo trước, chỉ xuất hiện sau cổng khiến mình sợ hãi.
Mình lo sợ mẹ chồng khinh thường mẹ và sự xuất hiện của mẹ sẽ khiến nhà chồng tức giận, đổ lên đầu mình. Khi trời đổ mưa to, mẹ lóng ngóng nép vào hiên, ánh mắt cầu cứu. Mẹ đã vất vả nuôi mình, nên mình cảm thấy tội lỗi khi phủ nhận mẹ. Mình bật khóc, nhưng khi định mở cửa, mẹ chồng ngăn lại và đe dọa. Mặc dù phẫn nộ, mình vẫn không dám hành động, cảm thấy hèn nhát.



Source: https://afamily.vn/may-mo-cua-cho-ba-ta-thi-cung-lieu-ma-cuon-xeo-khoi-nha-2013112509143997.chn